..:: ♥ Diễn đàn A8K46 ♥ ::..
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Luôn Cạnh EM

Go down

Luôn Cạnh EM Empty Luôn Cạnh EM

Bài gửi by thich_gop_tien_xu 14.08.09 11:46

Anh ấy đã rời xa tôi chính xác là 3 năm 25 ngày. Tôi nhớ mãi cái ngày
hôm ấy, một ngày thứ sáu buồn. Lẽ ra hôm ấy là ngày đoàn tụ, lẽ ra phải
là ngày cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc của chúng tôi. Vì ngày ấy đánh
dấu một sự kiện quan trọng, anh ấy mang về tấm bằng Thạc sĩ loại ưu của
một trường Đại học danh tiến bên Mĩ. Anh ấy luôn là niềm tự hào của gia
đình và cả với tôi nữa. Hôm ấy còn là ngày chấm dứt khoảng thời gian
dài đằng đẳng mà chúng tôi xa nhau. Vậy mà đau đớn thay, thứ sáu ấy lại
chính là ngày anh ấy và tôi sẽ mãi mãi xa nhau.

Chuyến bay đưa
anh ấy từ Mĩ trở về quê hương Việt Nam đã gặp tai nạn. Cái tin dữ ấy ập
đến làm tim tôi thắt lại, tai tôi không còn nghe thấy gì nữa, tất cả
mọi thứ xung quanh đều như tan biến, trong đầu hoàn toàn trống rỗng và
hình như tôi không còn biết mình đang ở đâu ? Khi bạn đang mong đợi, kì
vọng về sự trở về từ một nơi xa của người thân mình nhưng lại được nghe
thông báo người ấy đã không còn nữa vì chuyến bay chở người ấy đã gặp
tai nạn thì bạn sẽ có cảm giác thế nào ? Chắc chắn sẽ giống với tôi.
Mọi thứ trong đầu bạn như bị xáo trộn, bạn sẽ như một người mất hồn và
thậm chí sẽ không thể khóc được vì sự việc ấy đến quá bất ngờ và quá
nghiệt ngã. Từ hôm ở sân bay trở về, tôi suy sụp hoàn toàn, suốt ngày
cứ tự nhốt mình trong phòng và không còn thiết ăn uống gì nữa.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau. Năm đó tôi vẫn
còn là học sinh cấp 3, chính xác hơn là giữa năm 11. Chiều hôm ấy tôi
đạp xe từ trường về nhà và phải băng qua một cái dốc khá cao, tôi gắng
sức đạp lên đến đỉnh dốc rồi theo quán tính mà lao thẳng xuống. Tôi bóp
phanh từ từ để giảm tốc độ của xe khi xuống dốc, ai ngờ…cả hai cái
phanh tự dưng lại đứt cùng một lúc. Lúc ấy nói thật là bất khả kháng,
đành phải tập trung mà lách mấy chiếc xe đi bên cạnh và cả trước mặt
nữa. Tình hình đã tương đối nằm trong tầm kiểm soát rồi, thế nhưng khi
xe lăn bánh đến cuối dốc thì lại va phải chiếc xe máy đang rẻ sang
đường . May mà người lái xe nhanh tay lái chệch sang một bên nên xe tôi
chỉ vướng vào bàn đạp của xe máy. Chân tôi bị mấy vết thương nhỏ ngoài
da không đáng kể. Phù! May mà không có gì nghiêm trọng, mặt tôi tái
mét.Hic…Nhưng khác với tôi, người con trai lái chiếc xe ấy lại bình
tĩnh xử lí một cách khéo léo và đầy bản lĩnh. Anh ấy vội bước xuống xe,
hỏi xem tôi có làm sao không, trong khi chân anh ý lại bị một vết
thương rõ to do xe tôi gây ra. Chúng tôi vội di chuyển ngay vào vỉa hè
vì xe cộ trên đường mỗi lúc một đông hơn. Anh ấy liên tục hỏi tôi có
sao không, có đau ở đâu không trong khi vết thương ở chân anh ấy đang
chảy máu khá nhiều. Trong cặp của tôi lúc nào cũng sẵn băng cá nhân và
thuốc cầm máu. Ưu tiên cho thương binh loại nặng, tôi nhanh chóng băng
vết thương cho anh ấy rồi sau đó đến mình.

Nghe giọng anh ấy,
chính xác không phải là người ở đây, giọng Hà Nội chuẩn 100%, vì tôi là
chuyên gia nghiên cứu giọng của tất tần tật mọi nơi trên đất nước Việt
Nam mà. Tôi và anh ấy nói chuyện lăn tăn một lúc để lấy lại tinh
thần^^. Đấy, tôi đoán đâu có sai, người Hà Nội 100%.Anh ấy có họ hàng
trong này nên vào đây chơi cho biết đó biết đây. Cuộc nói chuyện của
chúng tôi chỉ diễn ra khoảng 2 đến 3 phút gì đấy. Vì đã trễ lắm rồi,
tôi còn phải về nhà không thì ba mẹ lại lo. Trước khi về, anh ấy hỏi
xin số điện thoại của tôi, nhưng…tất nhiên là tôi không cho vì chỉ mới
lần đầu gặp nhau mà sao lại phải thế ? Anh ấy nói rằng lần đầu gặp tôi
thì hình như đã có cảm giác gì đấy mà ngay cả chính bản thân mình cũng
không hiểu nỗi. Ui dào, khó tin quá. Mấy cái trò tỉnh tò vớ vẫn kiểu
này thì tôi gặp nhiều rồi. Không quan tâm. Mục tiêu bây giờ của tôi chỉ
là cố gắng học tốt để có thể thi đậu vào Đại học Kinh Tế thành phố mà
tôi hằng ao ước. Mấy cái chuyện yêu đương linh tinh ấy chỉ làm mất thời
gian quý giá của tôi mà thôi. Thấy tôi tỏ vẻ chần chừ, anh ấy hỏi xem
tôi có giấy bút không, anh ấy sẽ ghi lại số điện thoại của mình. Anh ấy
nói liên lạc hay không thì tuỳ tôi, nhưng hy vọng tôi sẽ liên lạc vì
thật sự quý tôi.

Haizzzzzzzzz. Tôi đạp chậm rãi chiếc xe mất
phanh về nhà. Nói thật, tối hôm đó tôi cũng suy nghĩ về những gì anh ấy
nói vì ánh mắt anh ấy nhìn tôi quá chân thật đến nỗi lòng tôi cũng có
chút gì đấy xao xuyến. Thế nhưng suy nghĩ ấy lại bị chính những mục
tiêu tôi tự đặt ra cho mình bấy lâu nay đè bẹp^^. Từ năm cấp 2 tôi đã
tự vạch ra mục tiêu cho bản thân mình, rằng không những đậu vào Đại Học
mà phải với một số điểm cao như những gì anh họ tôi đã làm được. Và một
khi đã vào Đại học thì sẽ cố gắng có học bổng, sẽ có một công việc tốt
trong tương lai và rồi sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt hay thậm chí sẽ có
điều kiện đưa ba mẹ đi du lịch nước ngoài như những gì gia đình tôi
luôn ao ước. Thú thật từ ấy đến giờ tôi chưa từng để ý hay nói đúng hơn
là thích một anh chàng nào đó, thậm chí là hot boy. Chẳng giống như đám
bạn trong lớp tôi gì cả. Và phải chăng tôi cũng thật lạnh lùng với
những ai đã thích mình ? Có lẽ vì chính những mục tiêu tự đặt ra cho
mình đã làm lòng tôi đóng lại ? Nhưng thôi, mặc kệ những điều khó nghĩ
ấy, mục tiêu đã đặt ra thì phải làm cho được, vì bản thân và vì gia
đình thân yêu. Cả núi bài tập đang đợi tôi giải quyết kia kìa ! Hết
việc học trên trường, bài vở kinh khủng, rồi cả việc học thêm. Tất cả
dần làm tôi quên đi sự việc hôm ấy và quên luôn cả tờ giấy có số điện
thoại của chàng trai mà định mệnh đã sắp đặt cho tôi. Ngày lại ngày,
tháng này đến tháng kia, năm này nối tiếp năm nọ.

Năm cuối cấp
việc học càng căng thẳng hơn và năm này sẽ có một kỳ thi quyết định tôi
có thực hiện được mục tiêu của mình hay không ? Kỳ thi quan trọng ấy
rồi cũng đã đến, tôi làm bài không tệ, có thể yên tâm phần nào. Giờ chỉ
việc chờ kết quả chính thức nữa thôi! Kết quả làm tôi và cả nhà sướng
rên. Điểm của tôi lọt vào top 10 cao điểm nhất trường và tất nhiên tôi
sẽ được học thẳng ngành học mà tôi mong muốn. Ngay chiều hôm biết cái
tin tuyệt vời ấy, tôi chạy xe máy đến quán café Dandelion, quán café mà
tôi thích nhất. Vì sao tôi thích à ? Không khí ở đấy ấm áp lại yên
bình, âm nhạc thì hay cực, những bản hoà tấu êm ả, du dương cùng cung
cách phục vụ tuyệt vời của nhân viên, nhưng quan trọng hơn ở đây tôi là
chính tôi. Ở nơi đây, nỗi buồn của tôi như tan biến còn niềm vui thì
như được nhân lên nhiều lần, ở đây tôi mặc sức ngắm mọi thứ, từ những
dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường, đến trời mây, cây cối. Tôi có
thể ngồi hàng giờ ở đây chỉ để nhìn thậm chí là ngẩn ngơ. Buồn cười thế
đấy!

Và cũng thật tình cờ, tôi lại gặp anh ấy một lần nữa, gặp
cái người mà tôi đã va phải năm 11 ấy. Lần thứ hai chúng tôi ngồi nói
chuyện với nhau cũng vào một buổi chiều thứ sáu, nhưng lại trong một
không gian khác, không phải ven đường mà lại là một quán café đầy thú
vị. Hôm nay, tôi mới thực sự nhìn kĩ anh ấy. Từ dáng người dong dỏng
cao đến khuôn mặt, cái mũi cao cao, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, cả
ánh mắt nhìn tôi đầy trìu mến và nụ cười ấm áp quen thuộc của năm nào.
Anh ấy hỏi thăm tôi và về cả cái chân bị va quẹt năm ấy. Lại còn gọi
tên của tôi và hỏi cả kết quả thi Đại học vừa rồi nữa chứ ! Bất ngờ
thật, tại sao anh ấy lại biết tên mình được nhỉ ? Và sao biết năm nay
tôi thi Đại học ? Tôi ngớ người, nhưng rồi cũng nhớ ra năm ấy tôi mặc
đồng phục trường, có cả bảng tên trên áo thì tất nhiên tên và lớp tôi
học anh ấy cũng có thể biết được. Suy luận của tôi khá logic và chính
xác đấy chứ ? Chắc chắn là thế mà! Tôi trả lời rằng mình đậu vào Đại
học Kinh tế ở đây, anh ấy đã nói lời chúc mừng và nở một nụ cười đầy
hạnh phúc. Lạ thật đấy! Khó hiểu??? Anh ấy nói rằng từ lần đầu tiên gặp
tôi cho đến bây giờ thì đã quay lại thành phố này đến ba lần, kể luôn
lần này. Lấy cớ đến thăm họ hàng nhưng sự thực là hy vọng sẽ gặp lại
tôi. Sau thì lại hỏi tôi sao từng ấy năm trời không hề liên lạc gì với
anh ấy ? Ui, tôi chỉ biết cười trừ vì cũng chẳng còn nhớ tờ giấy có số
điện thoại của anh đã ở đâu nữa. Mà sao tôi chẳng biết tí tẹo gì về anh
ấy thế nhỉ ? Tất nhiên là phải hỏi cho ra lẽ rồi…Tôi hỏi về cái chân bị
thương của anh ấy, rồi cả họ tên, bao nhiêu tuổi,…và tại sao phải đến
thành phố này nhiều lần chỉ để gặp tôi ? Anh ấy tên Tuấn, đang học năm
3 tại Học Viện Quan Hệ Quốc Tế Hà Nội. Choáng quá! Thiên tài ấy chứ,
thi vào trường ấy đâu có dễ, cả đất nước Việt Nam này chỉ có mỗi một
trường đấy thôi ! Tiếp tục cuộc trò chuyện, anh ấy nói lần này nhất
định phải xin được số điện thoại của tôi. Anh ấy nói rằng :”Anh sẽ
không để mất em một lần nữa đâu!” Ôi, choáng tập hai. Tôi đã là gì của
anh ấy đâu chứ. Làm như quen lâu rồi ý. Tôi nói rõ mục tiêu, ước mơ của
mình trong tương lai và cũng đề cập đến việc chẳng có suy nghĩ về việc
có bạn trai. Chỉ vậy thôi! Anh ấy hỏi tôi có tin vào tiếng sét ái tình
không ? Tôi trả lời là không. Nhưng anh ấy nói rằng: “ Anh lại tin đấy,
em à! Vì ngay từ hôm đầu gặp em , được nói chuyện với em thì hình như
đã có thứ tình cảm gì đấy rồi. Chưa bao giờ anh lại có cảm giác như
vậy. Anh cũng có mục tiêu và có những suy nghĩ khá giống em. Mục tiêu
hàng đầu của anh sẽ là tốt nghiệp loại ưu tại Học Viện ấy, rồi tiếp tục
sang nước ngoài học thêm, sau đó sẽ trở về Việt Nam làm việc. Và anh
cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có người yêu, em à! Vậy mà lần đầu
gặp được em anh dường như đã tìm thấy được một nửa của mình. Có được kỳ
nghỉ nào, anh cũng cố gắng bay vào đây những mong gặp được em, dù anh
biết tỉ lệ ấy là rất nhỏ. Mỗi khi vào Sài Gòn, lần nào anh cũng đến
quán café này. Anh không biết tại sao ? Phải chăng vì không khí ở đây
phù hợp với tâm trạng của anh. Và cũng thật may mắn làm sao, tại nơi
này anh đã gặp được em”. Tôi không biết nữa, vừa có cảm giác nao nao,
vừa khó nghĩ?

Tôi chưa bao giờ nghĩ trong cuộc sống này lại có
những tình huống bất ngờ như thế và cũng kỳ lạ thay tôi lại rơi vào
chính cái tình huống lạ kỳ ấy. Một anh chàng xuất hiện, đã làm cho cuộc
sống vốn yên bình và giản đơn của tôi bị đảo lộn. Thôi thì đành vậy, ai
bảo tôi cũng có cảm tình với anh ấy và ai bảo anh ấy lại quá nặng tình
với tôi. Bạn biết không, tôi thật hạnh phúc khi có anh ấy bên cạnh. Có
lẽ tôi là người con gái hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên đời này. Nhưng
anh ấy lại nói rằng: “Anh thật sự may mắn khi gặp được em, em à! Và
chắc chắn anh là người hạnh phúc nhất trên trái đất này khi có em cạnh
bên !”. Một điều bất ngờ nữa đã đến, ba tôi lại là bạn thân từ ngày xưa
của bố anh ấy, vì lí do chiến tranh nên đôi bạn thân đã xa nhau và hoàn
toàn bị cắt đứt liên lạc. Bây giờ tình bạn ấy đã lại được kết nối. Bạn
có tin trong cuộc sống này lại có phép màu hay không ?...
thich_gop_tien_xu
thich_gop_tien_xu
Nhân Viên Bán Hàng

Tổng số bài gửi : 276
Đến từ : Hoàng cung
Registration date : 23/02/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết